[2009/12/11] Quick Japan - Ono Erena interview

Ono Erena
"Ở AKB48, tôi đã khóc vì nhiều lý do"





Ono Erena (Erepyon) đã vượt qua kỳ tuyển chọn thứ 2 của AKB48 khi đang học lớp 6, cùng với Oshima Yuko, hiện là thành viên của Team K. Được giới hâm mộ xem như "hình tượng cô em gái lý tưởng", bản thân cô cũng luôn hành động như một đứa trẻ. Sinh nhật 16 tuổi vừa qua đánh dấu những nấc thang trưởng thành đầu tiên của cô. Trong số "3 chị em nhà Ohta", tiêu đề ban đầu của blog cô là "Nhật ký trưởng thành của Pyon may mắn ☆☆ lấp lánh". Có lẽ cô ấy chính là người có ý thức chấp hành nhất khuôn mẫu "tài liệu phát triển" của AKB48 (theo ông Akimoto Yasushi). Những từ ngữ kể về hành trình của cô cho tới thời điểm này vẫn chưa dừng lại. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để truyền tải cho bạn đọc tinh thần của buổi phỏng vấn.



Đeo cặp táp đến Akihabara


PV~
Chủ đề hôm nay tất nhiên là tập trung vào AKB, nhưng tôi cũng muốn được biết nhiều hơn về cô Ono.


Ono~ Tôi không nghĩ là đã được phỏng vấn như thế này trước đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng e rằng sẽ có phần hạn chế.


PV~ Có phải cô đã luôn hứng thú ngành giải trí?


Ono~ Hồi nhỏ, tôi ước mình trở thành anh hùng. Tôi muốn giống như Red trong nhóm GoGoFive. Hầu như mỗi ngày, tôi đều ra Kourakuen xem, và bảo "Hãy bắt tay!". Như mọi đứa trẻ, tôi tin mình có thể trở thành Red. Nhưng một ngày, tôi nhận ra rằng những diễn viên đó đang làm một việc gọi là "diễn xuất". Thật ra, chính mẹ bảo tôi. Tôi nghĩ bà muốn nói cho tôi sớm, để tránh tôi theo đuổi ước mơ sai lầm. Sau đó, vì muốn biết diễn xuất là như thế nào, tôi bắt đầu xem thật nhiều phim điện ảnh và truyền hình, và nam diễn viên đầu tiên để lại ấn tượng cho tôi là Johnny Depp. Phim đầu tiên tôi xem là "Scissorhands", sau khi xem đi xem lại, tôi bắt đầu nghĩ "Mình cũng muốn diễn". Mặc dầu, tôi là con một, nhưng khi tôi bước chân vào thế giới diễn xuất trong phim, tôi có thể hóa thành em út, hay chị cả. Và vì chọn nghề này, tôi không thể hẹn hò hay yêu ai, nhưng trong lúc diễn, tôi có thể làm một người bạn gái, khi trưởng thành, tôi còn có thể hóa thân thành một giáo viên. Là đứa trẻ ham phiêu lưu, khi nghĩ về điều đó, tôi muốn thử nhiều điều mới lạ. Nghề diễn viên thật hợp với một đứa trẻ như thế; khiến bản thân vui vẻ cùng lúc truyền đạt ước mơ đến mọi người, không phải một tên trúng hai đích rồi sao? Nên tôi đã nghĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành diễn viên. Kể cả có phải hy sinh thứ gì đó, tôi cũng sẽ trở thành nữ diễn viên kiệt xuất nhất.


PV~ Thế khi nào cô đã thật sự quyết định?


Ono~ Đó là trong lúc đang học lớp 2 hay 3. Thật ra, tôi đã bắt đầu làm trong ngành giải trí năm lớp 3 hay 4. Một người tìm kiếm tài năng đã để ý đến tôi khi tôi đang dạo phố cùng mẹ. Tuy nhiên, tôi lại không được bất kỳ lợi thế chủ động nào, tôi được tham dự nhiều kỳ thi tuyển, nhưng chưa từng đậu cái nào. Tôi không biết phải làm sao. Thời điểm đó (2002), đài NHK đang phát sóng bộ phim lịch sử "Toshiie và Matsu" do Karasawa Toshiaki và Matsushima Nanako đóng. Tự nhiên tôi lại tựa như Matsu; tôi không giống cô ấy lắm, nhưng đó là do mọi người bảo thế *cười*. Năm đó, tôi được xuất hiện trên TV lần đầu cùng với một cậu trai giả làm "Toshiie và Matsu" lập một đội cổ vũ trong chương trình Monomane Battle của đài NTV. Tôi đã rất hạnh phúc, và thật vui khi hai đứa tôi đã diễn một vở nhỏ trên sân khấu trước rất nhiều khán giả. Điều này nhắc nhở tôi phải chăm chỉ hơn, nhưng kết quả lại không được như mong đợi, nên tôi rời khỏi công ty đó. Sau đó, tôi tự đi thi tuyển một thời gian, nhưng thực tế lại khác xa kế hoạch. Tôi đã quyết định "Tôi từ bỏ". Tôi bảo ba mẹ tôi, và chúng tôi trở về cuộc sống bình thường. Tôi đã lên kế hoạch trở thành nhà tạo mẫu tóc, hay thợ trang điểm, hoặc một nghề tương tự, nên tôi đặt mục tiêu vào một đại học chuyên về nghệ thuật và thiết kế.


PV~ Sau đó thì sao?


Ono~ Đó là năm lớp 6. Vâng, tôi sẽ nói về hôm xảy ra cuộc hội ngộ bất ngờ. Tôi luôn ngủ vào lúc 10h, nhưng tối đó, tôi không tài nào chợp mắt. Ba mẹ tôi vẫn đang ở nơi làm việc, nên tôi nghĩ rằng mình có thể xem một chương trình thú vị nào đó trên TV. Lúc đó (2006) trên đài TBS đang có chương trình "Desu yo nee" của NTT Docomo. Đang xem thì họ bảo rằng "Cuối cùng, ngày thi tuyển cũng đã đến". Tôi đang tự nghĩ không rõ họ đang nói chuyện gì thì màn hình chiếu một đoạn phim các cô gái đang nhảy trong rạp hát, sau đó khoảng 5 cô bước ra. Nhớ lại lúc đó thì có lẽ một cô là Acchan (Maeda Atsuko) và họ đang hát "Sakura no Hanabiratachi". Trong khi xem, tôi đã nghĩ rằng họ thật lung linh và dễ thương. Lúc đó không hiểu sao, nhưng tôi đã nghĩ rằng nếu tôi nộp đơn vào cái nhóm gọi là AKB48 của họ thì tôi nhất định sẽ thành công. Tôi muốn vào AKB48! Tôi đã quyết như thế. Hôm sau, sau khi tan học, trên vai vẫn còn đeo cặp táp, lần đầu tiên, tôi đã một mình đáp tàu điện ngầm đến tòa nhà Don Quixote ở Akihabara. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ khi bước khỏi thang cuốn lên tầng 8. Ở đó có một tấm thảm đỏ và trên tường bên trái treo nhiều khung ảnh của các cô gái. Có lẽ đang trong giờ diễn, vì tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh. Trong quán café, nhiều người chắc là fan đang nhìn lên màn hình. Đột nhiên có một bé gái mang cặp xuất hiện nên hầu hết họ đều chuyển sang nhìn tôi *cười*. Nhân viên tại quầy thông tin hỏi tôi "Có chuyện gì thế?", và tôi bảo "Em muốn nộp đơn". Sau đó, vài nhân viên khác từ bên trong bước ra và hỏi "Em mấy tuổi?". Khi tôi nói "Lớp 6", họ trông như "LỚP 6!?" *cười*. "Hãy để em giải thích", sau đó người nhân viên bảo "Hiểu rồi". Rồi họ nói thêm "Tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi. Kế tiếp, tất cả phụ thuộc vào khả năng của em. Đừng trách tôi nếu như em không đạt được." Tôi bảo "Em hiểu mà", rồi họ chụp hình, còn tôi phải điền vài mẫu đơn, rồi tôi về nhà. Sau đó, tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển, tóm lại, cuối cùng tôi đã ở đây.





Những giọt nước mắt chiến thắng


PV~ Tôi muốn được hỏi thêm về phần chúng ta đã bỏ qua *cười*. Kỳ thi tuyển ra sao?


Ono~ Chỉ có thể nói là "thất bại". Đầu tiên trong phần thi hát, tôi chọn bài Sakuranbo của Otsuka Ai. Tôi đã xem PV nhiều lần, tập các bước nhảy, và tôi luôn hát đoạn 2. Tập trung vào phần "yubi kuru" (động tác dùng ngón tay chỉ người đối diện), tôi quyết định sẽ dành nó cho thầy Akimoto Yasushi. Nhưng thực tế khi đến lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng tôi không biết thầy ấy là ai trong số những người hiện diện. Tôi trông như "AI ĐÂY!?" Khi đến đoạn điệp khúc kế, tôi phải chọn người để chỉ vào, và vì tôi vẫn không thể quyết định được, nên tôi chỉ đại vào cô Natsumi Mayumi (biên đạo múa - nhà sản xuất). Cô Natsu đã rất ngạc nhiên khi tôi chọn cô *cười*. Chỉ riêng phần thi đó cũng đủ khiến tôi bối rối đến phát khóc, trong khi mẹ lại đang cười tôi. Cảm thấy thật tủi thân, nhưng vì vẫn còn phần thi nhảy, nên tôi nghĩ "Chỉ cần làm hết sức là được, tới lúc thay đồ tập rồi". Nhưng khi nhìn vào trong túi xách, tôi phát hiện mình không bỏ quần vào. Tôi nói mẹ "Không có, không có, quần con không có trong đó!" Không hề mắng tôi, mẹ chạy đi mua ngay, nhưng các tầng dưới tòa nhà Don Quixote chỉ có bán những chiếc quần quá khổ so với tôi. Mọi người xung quanh nhìn tôi cười cười, trông như họ đang nói "Con bé này bị sao thế nhỉ?" Lúc đó, tôi chỉ muốn chạy về nhà ngay. Cuối cùng, phần thi nhảy của tôi cũng chẳng tốt hơn hát. Tôi nghĩ "Thế là hết!" Khi số báo danh của tôi được xướng lên khi công bố kết quả trúng tuyển, tôi chẳng hề để ý. Khi họ gọi lần nữa, tôi ngẩn ra "Ế?! Số mình à?" Nước mắt đột nhiên chảy tràn, tôi nghĩ "Thành công rồi!" Tôi rơi lệ vì tôi thấy mình đã chứng tỏ được bản thân, cho những người đã đánh rớt tôi trong những kỳ thi tuyển trước thấy, hơn là vì tôi đang hạnh phúc.


PV~ Thật là những giọt nước mắt đẹp.


Ono~ Sau đó, chúng tôi được dẫn vào một căn phòng đặc biệt. Ở đó, họ bảo những cô gái đã trúng tuyển phải trải qua một đợt huấn luyện, chỉ có những người thành công vượt qua tất cả mới trở thành thành viên thật sự. Tôi nghĩ "Mọi việc vẫn chưa kết thúc, cần phải cố gắng hơn nữa". Trong khoảng một tháng, tôi đã học tập nghiêm chỉnh. Dù bị cô Natsu để ý và khiến tôi phải khóc hằng đêm, tôi vẫn tiếp tục nỗ lực cho đến khi được cô chấp nhận. Và cuối cùng, vào ngày 1 tháng 4 năm 2006, tôi đã có thể đứng trên sàn diễn của Team K.


PV~ Cô vẫn nhớ rõ đêm ra mắt đó chứ?


Ono~ Đêm đó, hồn tôi như đã thoát xác. Các thành viên khác nói tôi trông như "con thỏ khô". Tôi nhớ mình đứng sau tấm màn sân khấu, liên tục viết hai chữ Hán "hito" (nhân) và "yama" (sơn) lên lòng bàn tay. Tôi còn nhớ sau khi màn trình diễn kết thúc, nước mắt tôi lại chảy ra. Điều khiến tôi ngạc nhiên thế là khi đứng trên sân khấu, khán giả gọi tôi "Erepyon!" Chắc là các fan thấy hình tôi treo trên tường rạp hát nên đã cổ vũ tôi, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến tôi hạnh phúc. Trước đó, không ai muốn có tôi, tôi luôn bị đánh rớt trong các kỳ thi tuyển. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra "Mọi người cần mình", thật sự tôi đã nghĩ "Thật mừng vì mình đang sống". Kể cả nếu như tương lai tôi không thể trở thành nữ diễn viên, được làm một thành viên của AKB thật là một niềm may mắn. Vì vậy, tôi luôn dành cho AKB mọi điều tốt nhất mà tôi có.





Liệu tâm tình phức tạp của tôi có thể truyền tải hết được?


PV~ Từ góc nhìn của cô Ono thì K là một Team như thế nào?


Ono~ K thật sự như một gia đình vậy. Đó là một Team nơi mà mọi người kích thích lẫn nhau không ngừng phát triển. Vì thế, đôi khi, nó cũng xảy ra vài vụ va chạm. Thế nhưng, theo tôi thì nhờ thế mới có một Team K như ngày nay. Mọi người bảo nó giống như là một hội quán thể thao, nhưng nếu không phải là nhờ có những thành viên như thế, thì nó đã không mang màu sắc như vậy. Lưu ý, một Team K thành công như hôm nay vì ở đó có những thành viên đầy tinh thần thể thao như (Akimoto) Sayaka và (Miyazawa) Sae. Theo tôi, đó là một ví dụ điển hình cho khả năng trời phú trong việc chọn lựa thành viên của thầy Akimoto.


PV~ Trong cái được gọi là gia đình của Team K ấy, cô Ono giữ vai trò "đứa bé", "cô em út". Kể cả khi single chính thức đầu tiên (tháng 10 năm 2006) phát hành, thì cô vẫn là người trẻ nhất từng được chọn.


Ono~ Hiện nay, senbatsu chỉ được đưa cho một CD kèm câu "Đây là single kế, hãy ghi nhớ nó!" Trong khi trước đây, người ta tập trung tất cả thành viên lại rồi nói "Sau đây, tôi sẽ công bố tên người được chọn". Lúc đó, ấn tượng chung là A nhất định được chọn.


PV~ A thì nhất định được?


Ono~ Họ là đàn chị của chúng tôi; không giống như bây giờ, khi đó, chúng tôi luôn dùng kính ngữ khi nói chuyện với họ *cười*. Lòng nghĩ rằng single kế sẽ tuyển rất nhiều thành viên của A, nhưng họ lại bảo "Lần này, Team K cũng được chọn". Thời gian đó, người ta nói tôi là "nửa người" hay "chỉ có 0.5 là người", và tôi chưa từng có phần diễn riêng bao giờ, nên tôi đã nghĩ rằng chắc chắn mình không được chọn. Ngay lúc đó, họ gọi tên tôi. Tôi sửng sốt "Ế, em à?" Staff bảo tôi "Cố gắng lên. Em là người trẻ nhất, đừng để thua các chị." Tôi đã rất hạnh phúc, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thản nhiên. Nhiều thành viên khác không được gọi tên. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Dù biết rằng chuyện đời là thế, tôi cảm thấy như mình có lỗi. Khi đó, tôi có một cảm xúc kỳ lạ mà tôi thật sự không biết giải thích sao. "Tại sao? Tại sao tôi được chọn? Tại sao tất cả mọi người không thể cùng tham gia?" Thay vì hạnh phúc, tâm trạng của tôi lúc đó rất phức tạp, khiến cho tôi không thể hoàn toàn hạnh phúc được. Nhưng nghĩ rằng, nếu tôi lùi bước trước chuyện đó, thì ai đó sẽ giật mất vị trí của tôi, tôi đã cố hết sức.


PV~ Những màn diễn ở rạp thì thế nào?


Ono~ Ở stage thứ hai (7 - 11/2006), tôi giành được vị trí trung tâm, đoạn lời của riêng tôi, và vài phần solo. Trong suốt stage đầu (4 - 7/2006), vị trí trung tâm là mục tiêu tôi luôn hướng đến. Nó gióng như giấc mơ đã thành sự thật. Không bao giờ được xem nhẹ vị trí đó. Cô Natsumi Mayumi từng nói rằng "Vị trí trung tâm là nơi thần tiên giáng phàm." Đó là nơi ánh đèn sân khấu nhắm đến, không thể đứng đó mà không tập trung. Nói như vậy, không có nghĩa là bạn có thể lơ là vì mình đang đứng ngoài rìa. Đó là điều chúng tôi đã được dạy. Trong stage đầu, tôi đã luôn nỗ lực bất kể vị trí tôi đứng, với mục tiêu ngày nào đó, tôi sẽ đứng ở vị trí trung tâm. Vì vậy, tôi đã rất hạnh phúc. Sau đó, trong thời gian diễn ra stage thứ ba (12/2006 - 7/2007), Team B đã được thành lập. Khi đó, tôi lại cảm thấy rối rắm. Tôi không thích một phần trong tôi luôn đặt ra câu hỏi những cô gái ấy như thế nào mà được tuyển chọn, và tôi cố thuyết phục bản thân rằng chỉ cần mình là mình thì tốt rồi. Nhưng  sau đó, tôi được biết rằng vài cô gái cùng độ tuổi của tôi đã được chọn. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy lo lắng. Tôi nghĩ "Ngày đó cuối cùng cũng tới. Giờ thì mình có những đối thủ cùng tuổi." Nghe rằng họ vẫn còn trong giai đoạn huấn luyện, tôi hỏi staff họ sẽ diễn stage nào, staff trả lời rằng họ sẽ diễn "Seishun Girls". "Cái gì?" Lúc đó, tôi lại khóc. "Tại sao họ lại hát những ca khúc của chúng tôi?" Mặc dầu K bắt đầu bằng "Party ga hajimaru yo" của Team A, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chua xót.


PV~ Stage đầu của Team B là phiên bản hồi sinh của stage thứ 2 của Team K. Đó là stage đầu tiên ông Akimoto đã viết riêng cho Team K, một stage đầy kỷ niệm.


Ono~ Tôi đã hỏi staff "Ai sẽ diễn phần tôi?" và được trả lời "Một cô gái tên là Watanabe Mayu", "Ma, Mayuyu~!" *cười*. Họ còn bảo rằng "Không phải mọi thứ đang trở nên thú vị hơn đó sao?" Trong khoảng một tuần sau, tôi đã cố không nghĩ về chuyện đó, nhưng tôi lại luôn phiền muộn. Bên cạnh đó, khi nghe tin màn trình diễn ra mắt của Team B đã đạt được thành công lớn, tôi lại càng thấy chua xót và chán nản hơn. "Đó là nhạc của K! Là những bài hát mà cuối cùng K đã đạt được sau những nỗ lực vất vả của chúng tôi trong stage đầu tiên!" Và vì những tác động của nó, một ngày, tôi đã đến xem một buổi diễn của B. Dù tôi đã hết sức kiềm nén trong nửa đầu sô, tôi không thể ngăn nước mắt tuôn rơi khi xem bài "Ame no Doubutsuen", nên tôi rời rạp, để rồi thút thít trong buồng thanh máy... Một cô gái hoàn toàn khác về chiều cao cũng như giọng hát, mặc trang phục, và hát bài hát mà tôi rất yêu mến. Tôi nhớ hình như hôm sau, tôi đã đến xem lại phục trang. Phần dưới đã được nới dài ra, vì Mayu cao hơn. Tôi không thể ngăn được ý nghĩ "Ôi, đồ của tôi..." Á, tôi quên nói vài điều quan trọng. Chúng ta có thể quay lại chút được không?


PV~ Được mà *cười*.


Ono~ Thật ra, tôi đã kết bạn với Mayuyu từ kỳ thi tuyển vào Team K. Khi Mayuyu trở thành thành viên của B, chúng tôi đã luôn bên nhau, vì chúng tôi đều là senbatsu của "BINGO!", chúng tôi đã có rất nhiều thời gian bên nhau vì chuyện quay PV và các hoạt động tiếp thị khác. Tôi yêu thích kết bạn. Tôi thuộc típ người dễ kết bạn, nên chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè. Lúc đầu, Mayuyu dùng kính ngữ với tôi, nhưng dần dần, cô ấy bắt đầu thích gọi tôi là "Erepyon". Từ đó, chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết. Tôi nhớ là stage thứ 3 của Team B bắt đầu  khi đang diễn ra stage thứ 2 của Himawari-gumi (12/2007 - 4/2008). Tôi đã nghĩ thật tuyệt khi B đã có ca khúc riêng của họ, nhưng sau đó tôi nghe đồn rằng mọi người gọi đó là stage kiệt xuất nhất. Không riêng gì tôi, các thành viên khác của Team K đều cảm thấy cay đắng. Tôi thấy quá đắng cay nên lại bắt đầu khóc. Cho đến lúc đó, mọi người đều bảo stage thứ 2 của Team K là hoàn hảo nhất, nhưng hiện tại, dường như B - những cô gái khởi nghiệp sau chúng tôi - lại đang dẫn trước. Tôi đã rất chán nản. Các nhân viên cũng khiêu khích chúng tôi. Trước mặt Team K, họ luôn bảo "B là nhất! B là nhất!" làm chúng tôi phải la lên "Đừng nói thế nữa!" Tất nhiên, điều đó quan trọng để mỗi thành viên trong Team giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, và cảm giác cay đắng đó trở thành nguồn động lực cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn thua những Team khác, thật là bực bội... À, liệu những tâm tình phức tạp này của tôi có thể truyền tải hết được?





Làm hết sức trong vai trò Ono Erena "hiện tại"


PV~ Ông Akimoto Yasushi đã viết lời tựa cho cuốn album ảnh đầu tiên của cô "Erena~ 14 mùa hè" (10/2008) như sau "Chúng ta thật may mắn khi có thể chứng kiến một Ono Erena hiện tại, vì mười năm sau hay hai mươi năm sau nữa, chúng ta có thể kể về quá khứ của cô". Có thể nói rằng cô Ono - thành viên gần như là nhỏ tuổi nhất khi gia nhập - là minh chứng tốt nhất cho khái niệm ban đầu về "sự trưởng thành" của AKB.


Ono~ Vì dù tôi còn nhỏ, nhưng trước đây tôi còn con nít hơn nữa, phải không? *cười* Tôi không hiểu biết bất kỳ điều gì. Nhưng trên hết, con người sinh ra là để phát triển; hay nói cách khác thì thật kỳ quặc nếu chúng ta không lớn lên. Mọi người dần thay đổi. Họ từ từ cao hơn, khuôn mặt, kiểu tóc cũng đổi, kể cả quần áo, cách nói năng và giọng nói cũng biến đổi. Kể cả nếu như có người bảo bạn đừng lớn, chuyện đó cũng không thể ngừng lại được. Tôi nghĩ rằng những fan đã ủng hộ tôi từ stage đầu tiên sẽ nghĩ rằng sau tất cả cái tôi hiện tại "đã thay đổi". Có lẽ họ sẽ có những suy nghĩ đại loại như "Con bé giờ khác quá" hay "Con bé trở thành một người khác hẳn Erepyon mà chúng ta từng biết".... Đã có lúc tôi gặp rắc rối về chuyện này, tôi đã nói chuyện và xin ý kiến của rất nhiều xung quanh tôi. "Tùy em quyết định", kể cả mẹ tôi cũng bảo như thế. Cho nên tôi đã nghĩ: hiện tại tôi 15 tuổi; năm tới, tôi lên 16. Tôi đang từ từ trưởng thành. Cái tuổi mà tôi không còn có thể nói câu "Sức mạnh lấp lánh" hay xưng là "Erepyon" đang đến. Mặc dầu, tôi không biết cái tôi tương lai sẽ ra sao, nhưng đây chính là cái tôi Ono Erena hiện tại. Tôi muốn làm hết sức trong vai trò Ono Erena "hiện tại". Điều đó không có nghĩa là tôi đang quẳng đi Ono Erena "quá khứ"; hơn thế, tôi đã quyết định tiếp tục bước lên phía trước thay vì quay đầu. Vì vậy, những ai nói là họ thích hình ảnh Ono Erena trước đây, xin hãy tự thỏa mãn với những đoạn video cũ nhé *cười*.


PV~ Tháng tư năm nay, nghệ sỹ Murakami Takashi và hãng Louis Vuitton đã hợp tác làm anime "SUPERFLAT FIRST LOVE". Cảm tưởng của cô khi được chọn hát solo ca khúc chủ đề "First Love" và trở thành người mẫu hình tượng?


Ono~ Tôi đã rất sửng sốt! Ý tôi là, đó chính là nghệ sỹ Murakami Takashi. Tuyệt hơn nữa là ông ấy lại đang hợp tác với Louis Vuitton, nhưng yêu cầu tôi hát nhạc anime thì thật càng không bình thường! Kể cả thầy Akimoto cũng bảo tôi phải cố hết sức. Đó là một ca khúc tuyệt vời. Dù tôi khá căng thẳng khi thu âm, nhưng khi nghe lại thành phẩm thì nó hay đến mức đáng ngạc nhiên. Tôi đã muốn trình diễn nó trước mọi người ngay khi có thể. Sau đó, tôi được xuất hiện trong sự kiện của Vuitton ở Omotesando. Vài thành viên AKB đã đến đó để hỗ trợ tôi... Khi đang chờ đến lượt sau khi thay phục trang, vài thành viên cao cấp của Louis Vuitton bước vào phòng thay đồ. Sau khi nghe tôi giới thiệu mình đến từ AKB48, ai đó đã nói "Chính là cô ấy!", mấy vị VIP kia thốt lên "Ồ!". Tôi hạnh phúc nghĩ "Mình đã được kết nối với thế giới!" Ngay sau khi sự kiện kết thúc, một vị khách nước ngoài xinh đẹp, trông như là siêu mẫu cho bộ sưu tập Paris đã hỏi tôi bằng tiếng Anh, đại loại như muốn chụp hình với tôi. Tôi nghĩ "Mình lại được kết nối với thế giới!" "First Love" là ca khúc mà tôi dự định tiếp tục dồn nhiều tâm huyết. Thật hay rằng, từ giờ, bạn cũng có thể hát nó ngoài tiệm karaoke. Trong tương lai, khi tôi thành người lớn, nếu tôi đã làm mẹ, đó sẽ là ca khúc mà tôi khuyên con mình nên hát. Tôi yêu ca khúc này biết bao.


PV~ Thật thú vị khi cô Ono 20 tuổi hát ca khúc diễn tả mối tình đầu tan vỡ.


Ono~ Đúng vậy! Tôi rất muốn được thể hiện nó một lần nữa ở tầng 8 tòa nhà Don Quixote khi tôi 20 hoặc hơn. Mặc dù, tôi nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó trong tương lai, tôi sẽ tốt nghiệp AKB, tôi vẫn đang nỗ lực hướng tới giấc mơ trở thành nữ diễn viên trong khi vẫn tiếp tục tham gia các hoạt động của AKB. Trông tôi ngốc nghếch, nhưng tôi đang học tiếng Anh, mục tiêu nghiêm túc của tôi là gia nhập Hollywood trong tương lai! Đến Hollywood và bước trên thảm đỏ cùng Johnny Deppy là mơ ước của tôi. Dù không chắc 100% chuyện tương lai sẽ được như vậy, tôi nghĩ rằng nhanh chóng đạt được giấc mơ mới là điều quan trọng. Vì thế, xin hãy dõi theo tôi. Tôi đã nói quá nhiều rồi!




*Credit to wazawai6318@STAGE48 for his/her Japanese text-script and English translation.

Post a Comment

0 Comments